Người ta cưới nhau để làm gì?
…đâu chỉ để có vợ hay có chồng.
…đâu chỉ để sinh con đẻ cái.
…đâu chỉ để có người bầu bạn lúc tuổi già.
…đâu chỉ để thành người có gia đình!
Nếu kết hôn với một người để làm những việc ấy, chúng ta đâu cần phải bỏ cả cuộc đời mình vào một cuộc hôn nhân. Để có vợ, có chồng mà như không có khi họ biền biệt với những cuộc vui ngoài kia hay ngay cả khi kề bên nhau mà mắt không rời màn hình điện thoại, máy tính. Để sinh con đẻ cái rồi một rổ bụng hay những vết rạn cả đời không hết. Hay những đứa con lớn lên trong những cuộc cãi vã không dừng của cha mẹ. Để tuổi già chắc gì còn muốn thấy mặt nhau mà nói lời bầu bạn? Và trở thành người có gia đình làm chi nếu mái ấm kia chỉ giống mái hiên tạm bợ?
Tôi nghĩ về hôn nhân còn cần nhiều hơn thế! Hôn nhân với tôi giống như dựa cậy. Không phải chỉ là một người vợ hay một người chồng mà còn cần phải là một đồng chí, đồng đội! Để bảo vệ nhau thay vì vào hùa với người khác khi nói về tính xấu của đối phương.
Để đứng về phía nhau trước mọi thách thức mà cuộc sống đặt ra. Để sẻ chia cùng nhau những suy nghĩ thật nhất. Không dối lừa. Không tránh né. Không quay lưng. Là dựa cậy nhau trong từng khoảnh khắc được sống cùng nhau. Là dựa cậy chứ không chỉ đồng hành!
Những đứa con được yêu không chỉ bằng tình mẫu tử, phụ tử mà còn bằng lòng yêu người đã cùng mình sinh ra nó. Không phải để có đứa dựa cậy tuổi già, nuôi cha mẹ báo hiếu. Việc đó, con chăm cha sao bằng bà chăm ông? Tôi thích được thấy vợ mình trong hình hài tí xiu kia. Tôi thích được cùng vợ mình chứng kiến chúng trưởng thành. Như cách cùng nhau nuôi lớn một tình yêu vậy!
Và trò chuyện không chỉ là nói, nói, nói mà còn là lắng nghe, lắng nghe, lắng nghe! Để nghe thấy cái nhíu mày của họ. Để nhìn thấy tiếng thở dài nuốt vào bên trong của họ. Dựa cậy vào nhau để thấy được những điều mà không một ai thấy ngoài mình.
Để không bao giờ phải nghe ai đó nói, nhắc: Dạo này tao thấy chồng mày, vợ mày nhiều tâm sự! Không! Chỉ chúng ta mới là người đầu tiên nhìn thấy. Như sợi dây đàn chạm nhẹ là rung lên. Như cái vuốt má thật nhẹ mà vợ tôi hay dành cho tôi khi thấy ánh mắt chồng có nét buồn thoáng qua! Tôi nghĩ, chỉ cần yêu nhau đủ, chúng ta sẽ luôn dễ dàng nhận ra những thay đổi cảm xúc của họ!
Và gia đình! Sẽ chẳng có gia đình nào sất nếu như nó không được bắt đầu bằng lòng yêu thương, trân trọng và gìn giữ bằng chính lòng yêu thương! Trách nhiệm hay nghĩa vụ xét cho cùng cũng phải bắt đầu bằng yêu thương. Nếu không có yêu thương, trách nhiệm chỉ giống một công việc, nghĩa vụ chỉ giống một thói quen. Nếu bạn yêu đủ, bạn sẽ có tất cả!
Tôi có đòi hỏi quá cho một cuộc hôn nhân chăng? Nhưng nếu hôn nhân mà không được như vậy thì sao ta cần dốc cả cuộc đời mình cho nó???
Hoàng Anh Tú
Link bài gốc: https://www.nguoiduatin.vn/hon-nhan-va-dua-cay-a497845.html