Chúng ta cứ nghĩ rằng mình tìm thấy nhau giữa cuộc đời mênh mông rộng lớn. Vậy mà cuối cùng mối quan hệ này lại tan thành khói mây, tựa như chưa từng tồn tại, tựa như chưa từng gặp gỡ.
Mùa thu năm nay cũng đẹp như mùa thu năm ấy. Anh cứ ngỡ như mọi chuyện mới ngày hôm qua. Lá vẫn xào xạc trên những con đường cũ, góc cà phê vẫn âm vang tiếng nhạc du dương, trời vẫn xanh, mây vẫn trắng… anh cữ ngỡ rằng chỉ cần đưa tay ra là có thể nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé của em, chỉ cần ngoảnh mặt lại có thể thấy được nụ cười dịu dành ấy.
Thế nhưng tất cả chỉ là anh mộng tưởng mà thôi. Chúng ta là không còn nhau nữa rồi…
Năm ấy em quay lưng rời bỏ đi, tim anh như bị ai bóp nghẹt, vụn vỡ thành từng mảnh không cách nào hàn gắn. Bao nhiêu năm trôi qua, anh không muốn bắt đầu một mối quan hệ mới. Anh không đủ can đảm nắm lấy đôi tay của bất cứ ai thêm một lần nữa. Vì anh sợ rằng sẽ đau đớn lần thứ hai, sẽ phải nhìn người mình yêu thương quay lưng lần thứ hai. Anh hoài nghi bản thân không đủ sức để nắm giữ hạnh phúc của chính mình, giống như anh từng đánh mất em năm tháng ấy.
Giờ đây chỉ còn lại mình anh giữa thành phố chật chội và ngột ngạt này. Người ta rời bỏ nhau vì không còn tình yêu, người ta chia ly vì những hiểu lầm cãi vã. Nhưng năm ấy anh vẫn còn tình yêu trọn vẹn, cũng chẳng vì cãi vã hiểu lầm nào. Em cứ thế lặng lẽ rời bỏ anh ở lại, rời bỏ anh theo một người khác. Đã có những lúc anh tự hỏi lòng, dằn vặt mãi về những điều đã qua, anh đã làm gì sai để cuộc tình này rơi vào ngõ cụt. Liệu có phải tình yêu của anh không đủ lớn nên mới khiến em quay lưng bước theo người khác một cách phũ phàng.
Em giờ này có hạnh phúc không? Người em quyết tâm lấy làm chồng năm ấy có tốt với em không? Em giờ đang nở nụ cười hạnh phúc trong giấc mơ mà em hằng mong tưởng, hay đang lặng lẽ rơi giọt nước mắt trong một góc tối không bóng người? Tâm trí anh cứ tồn tại mãi những câu hỏi ấy. Tiếc rằng chẳng ai có thể cho anh một lời giải đáp trọn vẹn.
Duyên phận cho chúng ta gặp nhau, nhưng định mệnh không cho chúng ta ở bên nhau vĩnh viễn. Nhiều năm trôi qua, dẫu vẫn thương vẫn nhớ, dẫu vẫn dằn vặt đớn đau, nhưng anh không tồn tại một chút hận thù nào trong lòng. Tất cả những điều anh còn lại là hồi ức. Hồi ức về em, hồi ức về những năm tháng chúng ta từng bên nhau. Tựa như một bức tranh rực rỡ nhất, nhưng cũng đau thương nhất trong cuộc đời.
Em là quá khứ đầy yêu thương, là chấp niệm anh không cách nào dứt bỏ. Nhiều năm trôi qua, nỗi nhớ em vẫn vơi đầy trong tâm trí như thuở đầu. Từ tận đáy lòng, anh mong em hạnh phúc, mong em sống một đời trọn vẹn bên người em đã lựa chọn sánh bước thay vì anh.
Thu Hiền
Link bài gốc: https://www.nguoiduatin.vn/chuyen-cua-ngay-hom-qua-a553965.html